| First topic message reminder :
Khi ở nhà thì những cái này là bình thường nhưng thật sự lúc xa nhà thì nó là là một điều gì đó như an ủi như là động viên, cũng là một niềm tự hào,...cái cảm giác thật sự là khó diễn tả hết được.KHÔNG BÍT CÓ NHÌU NGƯỜI CÓ CẢM GIÁC NI KHÔNG.HIX nhớ nhà!!!!!!!!!!!!!!!!! Nghệ an choa miền trung lắm gió Có Cửa Lò biển hát quanh năm Cùng quê Bác xứ sở nước tương Với thanh chương, nhút mặn chua cà Bà già con trẻ có ngôn ngữ riêng Đứa mô chưa ghé một lần Ráng học cho kỹ điển từ sau đây Con trâu thì gọi là tru Con giun thì gọi là trùn đó nha Con gà thì kêu con ga Còn con cá quả gọi ra cá tràu Con dâu lại gọi là du Bồ câu thì gọi cu cu đó nà Con ruồi lại gọi là ròi Con troi tên của con giòi nhớ chưa Con bê còn gọi là me Con mọi là muỗi khi nghe đừng cười Mà cười là choa chửi thẳng tưng Trốc cha mi khái cạp là đầu bố mày hổ tha Mả cha là ngôi mộ của ba Mà Ông cha mi xéo là Ông bố mày cút đi Muốn ở đất nghệ phải biết chuyên cần Học nhiều từ ngữ âm vần nghe chưa Con người thì gọi con ngài Còn từ ni nữa nói nghe cùng rầy(ngượng) Mà có nói thì bây mới biết Hun – hôn, cưa – tán, váy – mấn Môi – mui, đầu – trốc, ngứa – ngá Sờ - rờ, nằm mơ gọi là mớ Nhớ ghi cho kỹ kẻo rồi lỗ to Khủy chân thì gọi lắc lè Cơn – cây, Chủi – chổi, gốc – cộc Sân – cươi, đường - đàng, rú - núi Nhởi – chơi, lười – nhác, mần – làm đó nghe Đêm nằm nếu đói đừng lo Nhảy vô nhà bếp tìm nồi nấu cơm Ngọ nguậy là cái đũa bếp Giáp đít là cái rế nồi hiểu chưa nước – nác, đọi – bát, mươn – bàn Nướng - náng, luộc – looc, muối – mói Gói – đùm, chum – vại, rổ - rá dái dê là quả cà dài mắm tôm – ruốc, Thóc – ló, ngó - nhìn Lỡ yêu ngài(người) ở đất quê choa Thì nên chịu khó học từ nhiều mà cưa Nhưng học ri vẫn chưa ăn thua
Cái "gầu" thì gọi cái "đài" Ra "sân" thì bảo ra ngoài cái "cươi" "Chộ" tức là "thấy" em ơi "Trụng" là "nhúng" đấy, đừng cười nghe em "Thích" chi thì bảo là "sèm" Khi ai bảo "đọi" thì đem "bát" vào "Cá quả" thì gọi "cá tràu" "Vo trôốc" là bảo "gội đầu" đấy em
***
Nghe em giọng Bắc êm êm Bà con hàng xóm đến xem chật nhà Khi "mô" sang "nhởi" nhà "choa" Bà "o" đã nhốt "con ga" trong chuồng! Em cười bối rối mà thương Thương em một, lại trăm đường thương quê Gió lào thổi rạc bờ tre Chỉ qua giọng nói cũng nghe nhọc nhằn Chắt từ đá sỏi đất cằn Nên yêu thương mới sâu đằm đó em | |