| Tôi phải thi hành nó tới bao giờ? Phải làm gì để lại được tự do và ai sẽ cho tôi điều đó? Tôi... Em… hay ai đó ngoài kia…
Mười tám tuổi, một cái tuổi luôn bỡ ngỡ trước mọi thứ của ngày ấy.
Em người cho anh tình yêu, anh đã biết yêu. Một tình yêu tươi đẹp nồng nàn, với bao khao khát về cuộc sống để rồi nó đi theo những tháng năm của thời sinh viên. Những tháng ngày hạnh phúc có, khó khăn có, nụ cười và nước mắt cũng đã đi cùng chúng ta 6 năm phải không em? Anh sắp trở thành một kĩ sư trẻ với bao mơ ước không bao giờ thành hiện thực.
Ngày hôm ấy, anh và em mãi mang trên người một thương tật vĩnh viễn.
Tôi mang theo một trái tim vỡ nát. Phải chăng đó là do tôi yêu quá nhiều hay đó là kết thúc của một trái non chín sớm…!
Em đã đi thật nhanh, còn tôi chậm chạm lê bước quyến luyến... (Ảnh minh hoạ)
Bao ngày tháng qua, tôi đã phải chạy trốn. Tránh sự truy đuổi của tình cảm trong tôi. Đúng hệt một kẻ phạm tội mà không đủ dũng cảm đối mặt với luật pháp. Trong trái tim vỡ nát của tôi in đậm hình ảnh em trên những mảnh vụn. Làm sao để tôi ghép nó lại, làm gì để tôi xóa đi nó đi. Khi tâm trí luôn hướng về em!...
Tôi viết ra không để trách móc, phán xét ai đúng ai sai, kêu gọi sự thương hại, em ạ! Em đã đi thật nhanh, còn tôi chậm chạm lê bước quyến luyến với ngã rẽ này. Em đã vui vẻ thông báo em sắp lấy chồng, người mà em lấy lại chính là người em đã nói sẽ chứng minh cho mọi người thấy đó mãi mãi chỉ là bạn. Và đây là điều phản cho cái minh chứng của em. Vì cuộc đời xô đẩy hay đây mới chính là em mà anh quen?
Ngày mai đây, tôi sẽ đi thật xa, vùng đất hoang vu mà nơi đó không có hình ảnh em trên những con đường đã đi, để mang theo một hi vọng lấp đầy được nỗi đau mà tôi hàng đêm chịu đựng.
Hi vọng một ngày em có thể biết nỗi đau của anh! Chúc em hạnh phúc | |