Hạnh phúc....
Đến rồi đi,bất chợt như cơn gió thoảng
Còn lại........
Nỗi đau âm ỉ trong lòng.
Nhắm mắt lại để quên đi tất cả,nhưng có thể nào quên được nhanh như thế.
Một nụ cười để che đi những bất ổn trong lòng.Cảnh vật vẫn còn đó,con đường vẫn dài,nhưng sao mình lại thấy nó thay đổi rất nhiều phải chăng lòng mình đã đổi thay.
Buồn.
Cho một đời người trước sự luân chuyển nghiệt ngã của số phận.Dù là hạnh phúc mong manh thì hãy cho mình níu lấy nhé,thật sự là không muốn nó vụt mất đâu.
Gio' ơi hãy mang nỗi buồn của mình về một nơi thật xa mà mình không biết gió nhé và hãy mang lại chút gì vui đến cho mình,mình sẽ lắng nghe lời thì thầm của gió để biết gió đang nói gì với mình.
Nắng ơi hãy cứ nắng thế mãi nhé để mình không phải còn chìm trong màn đêm tuyệt vọng,khi chỉ có mình mình trong căn phòng u tối.
Mình đã không thể khóc được nhưng mình biết nếu chỉ là một giọt nước vô tình rơi thì mình biết từ đây mình sẽ không còn buồn nữa.
Cố gắng.........để quên đi tất cả......
Viết cho hôm nay,viết cho ngày mai,viết cho những nỗi buồn không tên.Còn lại chút dư âm,dư vị của ngày xưa cũ.......Hạnh phúc quá mong manh...!