Một ngày gió…
+ Cho tớ “thơm” cậu một cái được không?
- Không được đâu.
+ Vì sao thế?
- Tớ ngượng lắm. Xấu hổ chết đi được.
+ Tớ dỗi đây, cậu là đồ… ki bo. Ghét rồi!
Một ngày gió…
+ Tớ tặng cậu một nụ hôn nhé, như là hoàng tử hôn công chúa ấy. Hi hi.
- Nhưng tớ không phải công chúa, còn cậu cũng đâu phải là hoàng tử.
+ Vậy một nụ hôn như là anh trai tớ và người yêu anh ấy nhé. Anh tớ bảo rằng, nụ hôn là minh chứng cho tình yêu cơ mà.
- Nhưng anh cậu yêu. Còn chúng mình mới chỉ “iu” nhau thôi. Khác xa mà.
+ Cậu thật lắm lý lẽ, túm lại là vẫn quá ki bo, hic hic.
Một ngày gió…
+ Cậu nhắm mắt vào đi nào.
- Để làm gì cơ?
+ Thì tận hưởng “mùi của gió”. Cậu vẫn thích hít hà mùi của gió, của cỏ đó thôi.
Một người “ngây thơ” đã bị… “dụ khị”, nhắm chặt mắt lại. Một người thật nhanh đặt vào môi con gái một nụ hôn thật khẽ…
Một đôi mắt mở thật to, ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng lảng đi chỗ khác vì xí hổ. Có hai khuôn mặt đỏ bừng. Ngày có gió, bỗng dưng có thêm nắng từ hai “mặt trời” đỏ lựng kia…
Một ngày gió…
Con trai tự nhủ: “Con gái là chúa… keo kẹt, chẳng thể “xin phép”, chẳng được đồng ý đâu. Bởi thế, muốn có “nụ hôn cổ tích”, chỉ có cách duy nhất là… thơm trộm thôi, he he. Ui, “cái mi” đầu tiên trong đời, nhẹ như là gió, nhưng lại khiến người ta xao xuyến mãi không thôi”.
Con gái ấm ức: “Đồ đáng ghét, dám thơm trộm người ta, nhất định phải “trả đũa” bằng cách… thơm lại mới được, hi hi”.
Nhất định là như thế, vào một ngày có gió…